XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 69

 Thiếu chủ quay đầu nhìn sự biến đổi trong ánh mắt Khắc Lôi Nhã, trong lòng nàng ta hưng phấn tới cực điểm. Còn có rất nhiều chuyện nàng không có nói cho Khắc Lôi Nhã, chuyện này hãy để cho Khắc Lôi Nhã tự mình đi khám phá đi. Trong lòng có cảm giác, nên ở lại đây lâu một chút, nhất định sẽ được xem một màm kịch hay diễn ra . A ha ha, chỉ nghĩ tới đây đã thấy cả người hưng phấn không thôi.

"Mỹ nữ, đi, ta dẫn ngươi tìm sư phụ ngươi, rồi đưa ngươi ra ngoài." Thiếu chủ hình như vô cùng hưng phấn, đứng dậy nói.

Khắc Lôi Nhã nhìn tâm tình rất tốt của Thiếu chủ, không hiểu tại sao nàng ta lại chợt kích động như thế.

"Thanh bảo kiếm ở phía sau cái ghế kia, cũng rất hữu dụng cho ngươi, còn nữa ngươi đi tìm một chút nơi này có cái gì ngươi dùng được thì cũng mang theo. !" Thiếu chủ híp mắt phân phó. Trong lòng của nàng ta giờ phút này hưng phấn không thôi, hận không được ngay lập tức liền thấy được màn kịch mà nàng mong đợi . Nếu muốn có kịch hay để xem, dĩ nhiên là phải hạ mình giúp thiếu nữ trước mặt đây nâng cao thực lực.

Khắc Lôi Nhã tự nhiên sẽ không khách khí, lấy thanh kiếm ở sau lưng ghế, bảo kiếm đã đầy vết tích loang lở, Khắc Lôi Nhã đưa tay ra cầm lấy, trên mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc. Cái thanh bảo kiếm cũ kỹ này xem ra lại nặng nề như thế! Khắc Lôi Nhã âm thầm phát ra Đấu Khí, dụng hết toàn lực rồi mới miễn cưỡng đem được bảo kiếm vào trong Nhẫn Không Gian.

"Thanh kiếm này là Ma Pháp Kiếm. Đưa cho kỵ sĩ ngươi dùng, sẽ hiểu sao nó lại bất động như vậy!"Đôi tay Thiếu chủ khoanh trước ngực, tựa ngườivào cây cột bên cạnh nó với Khắc Lôi Nhã.

"Cám ơn." mặc dù Khắc Lôi Nhã không hiểu người thiếu nữ này giúp nàng là có mục đích gì, nhưng nếu đúng là giúp nàng, dĩ nhiên là muốn nói tiếng cảm ơn rồi.

"Đúng rồi, cái này cho ngươi, mỹ nữ, có thể vì ngươi ngăn cản đòn công kích trí mạng một lần, nhớ nó chỉ có thể cứu ngươi một lần thôi." Thiếu chủ suy nghĩ một chút, móc ra thứ gì đó từ trong túi của mình nhét vào Khắc Lôi Nhã trong tay.

"Tại sao giúp ta nhiều như vậy?"Khắc Lôi Nhã mặc dù miệng thì hỏi, nhưng tay lại vội vàng nhận lấy món đồ. Nói giỡn, đồ tốt như vậy, tặng không cho mình , không lấy thật là lãng phí. ( vâng ~ vô sỉ là đây ).

"Nếu như ngươi chết quá sớm sẽ không có kịch hay để xem." Thiếu chủ trả lời rất thành thực, Khắc Lôi Nhã hoàn toàn á khẩu.

Khắc Lôi Nhã mắt trợn trắng, đem đồ Thiếu chủ đưa đang chuẩn bị bỏ vào Nhẫn Không Gian lại bị Thiếu chủ ngăn lại.

"Đeo vào trên cổ, nhớ, chỉ có thể cứu ngươi duy nhất một lần." Thiếu chủ liên tục dặn dò.

"ta đã biết." Khắc Lôi Nhã đưa đồ Thiếu chủ cho đeo ở trên cổ. Đó là một cái dây chuyền Hồng Bảo Thạch nhìn rất tầm thường, làm bằng một chuỗi Hồng Bảo Thạch, đơn sơ không có bất kỳ hình dạng gì.

"Đi, mỹ nữ, ta dẫn ngươi đi tìm ngươi sư phụ ngươi, à còn có cái tên kị sĩ ngu xuẩn của ngươi nữa, sau đó đưa các ngươi ra ngoài." Tâm tình của Thiếu chủ cực kì tốt, nàng ta hiện tại không muốn chờ đợi nữa, chỉ nghĩ muốn đưa Khắc Lôi Nhã đi ra ngoài, muốn nhanh chóng thấy một màn đầy mong đợi kia.

"Sư phụ ta ở nơi nào?" Khắc Lôi Nhã hiểu, suw phụ không phải là gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng sao? Vậy tại saoThiếu chủ giọng điệu cũng sẽ không như thế.

"Đi theo ta là được." Thiếu chủ thô lỗ lôi kéo tay Khắc Lôi Nhã, hướng đường đi mà chạy ra khỏi thông đạo dưới đất, Thiếu chủ ngửa đầu nhìn trời một chút, hình như là đang tìm phương hướng. Sau một lúc sau, đầu Khắc Lôi Nhã cũng cảm thấy một cơn chóang váng, không khỏi nhắm nghiền hai mắt.

Khi Khắc Lôi Nhã mở mắt lần nữa thì cảnh vật chung quanh đã thay đổi .

Một cái nháy mắt, Thiếu chủ mang theo nàng lập tức di chuyển đến chỗ khác.

"Ơ, thật đúng là kịp thời, sư phụ ngươi hình như đang đột phá." thanh âm hài hước của Thiếu chủ truyền vào lỗ tai Khắc Lôi Nhã , Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu liền thấy một cảnh làm cho nàng hoàn toàn khiếp sợ.

Trên đất trống ngay trước mặt, cả người Khắc Lý Phu toàn là thương tích, máu tươi nhiễm đỏ toàn bộ y phục của ông. Nhưng là cặp mắt của lại nhắm chặt, gương mặt của cũng là một mảnh yên tĩnh. Ông ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, chung quanh là vài cấp ma thú cấp chín nghỉ ngơi. Sau đó trên người Khắc Lý Phu chậm rãi tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.
"Ha ha, thật là nực cười, nhưng là coi như có đột phá cũng không cách nào đi ra ngoài kết giới này. Tại sao lại có nhiều người ngu xuẩn tới nơi này tu hành, đột phá đây?" Thiếu chủ vuốt cằm chê cười , "Mặc dù tới nơi này tu hành thì rất dễ dàng, nhưng là đột phá thì thế nào? Thì vĩnh viễn ở lại chỗ này, hoặc là mình chết già, hoặc là bị bầy ma thú giết chết"

Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn Thiếu chủ, nghi vấn trong mắt nàng bị Thiếu chú nhìn thấu.

"Đừng nhìn ta như vậy, thật ra thì ta cũng có nguyên nhân không thể ra kết giới này. Coi như là pháp tắc thôi. Chẳng qua ta có thể đưa các ngươi đi ra." Thiếu chủ híp mắt nhàn nhạt nói qua.

Sư phụ muốn đột phá? ! Khắc Lôi Nhã nhìn chằm chằm Khắc Lý Phu ngồi xếp bằng ở nơi đó, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng tự nhiên biết Khắc Lý Phu lần này mạo hiểm tiến vào lãnh thổ ma giới đột phá là vì cái gì. Tất cả đều là bởi vì mình, bởi vì Khắc Lý Phu muốn cởi bỏ dấu ấn màu đen cho Khắc Lôi Nhã !

"Ôi, Sắp thất bại?" Âm thanh Thiếu chủ đột ngột truyền đến tai Khắc Lôi Nhã .

Khắc Lôi Nhã định thần nhìn lại, quả nhiên, trên người Khắc Lý Phu Vầng Sáng Ngũ Sắc chợt thay đổi không ổn định , lúc sáng lúc tối.

Mà Khắc Lý Phu vốn là bình tĩnh mặt lúc này cũng nhăn mày lại, hiển nhiên giờ phút này đến muốn đột phá thời khắc mấu chốt nhất.

Khắc Lôi Nhã lòng hoảng loạn, khẩn trương lo lắng nhìn Khắc Lý Phu, không biết làm như thế nào cho phải?

Chương 96: Lời thề của Tần Diêm

Canh thứ nhất

“Đột phá thất bại có nguy hiểm đến tính mạng không?” Thiếu chủ híp mắt cười hỏi.

Sắc mặt của Khắc Lôi Nhã lập tức thay đổi, trong điển tịch của Pháp thần từng ghi lại chỉ có duy nhất một vị thành công đột phá nhưng vị ấy đã sớm quy ẩn không màng thế sự. Nếu đột phá thất bại Khắc Lôi Nhã cũng không tưởng tượng được hậu quả của nó, nhưng tuyệt đối sẽ không thể không bị thương, đây là điều Khắc Lôi Nhã khẳng định.

Bây giờ phải làm thế nào? Hiện tại đang là thời khắc then chốt để đột phá Khắc Lôi Nhã không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Ai cũng biết nếu có hành động thiếu suy nghĩ vào thời điểm này sẽ có hậu quả nghiêm trọng.

“Thiếu chủ…….” Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn Thiếu chủ với ánh mắt mong đợi

Thiếu chủ im lặng không nói gì chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái liền có một luồng ánh sáng nhu hòa màu trắng bao phủ lấy thân thể Khắc Lý Phu.

Trong nháy mắt những đường ánh sáng xung quanh Khắc Lý Phu phát ra ánh sáng rực rỡ. Ánh sáng trên người ngày càng lớn dần bao quanh toàn bộ thân thể của Khắc Lý Phu.

“Thiếu chủ, ta……” Khắc Lôi Nhã còn chưa nói hết câu đã bị Thiếu chủ cắt ngang.

“Không cần cám ơn, ta vẫn đang đợi ngươi cho ta xem những màn kịch hay, đừng để ta thất vọng.” Thiếu chủ không nhịn được phất tay nói:

“Chờ giải quyết xong việc ở đây, ta cũng phải trở về để chuẩn bị cho lần Thánh Chiến tiếp theo.”

Thánh Chiến? Khắc Lôi Nhã có chút nghi nghờ.

“Mỹ nữ thật hy vọng ở lần Thánh Chiến tiếp theo có thể gặp lại ngươi, ha ha, chỉ là không biết tại thời điểm đó ngươi lấy thân phận gì để tham gia đây.” Thiếu chủ cười ha hả nói một câu không đầu không cuối làm cho Khắc Lôi Nhã nghi ngờ hơn.

Rất nhanh những cột ánh sáng xung quanh người Khắc Lý phu dần tản đi, Khắc Lôi Nhã ngạc nhiên khi những vết thương trên người sư phụ mình đã hoàn toàn được chữa khỏi, cả người đều mang một tinh thần sáng láng, giơ tay hay nhấc chân đều sẽ khiến cho người ta cảm thấy một cảm giác khác thường, đó chính là hơi thở của kẻ mạnh.

“Sư Phụ.” Khắc Lôi Nhã rốt cuộc buông xuống lo lắng, mừng rỡ kêu lên.

“Mỹ nữ hy vọng sau này còn gặp lại ngươi, ha ha, giờ thì đi đi gặp lại những người muốn giết ngươi để tiêu diệt họ.” Trước mắt của Khắc Lôi Nhã tối sầm lại, chỉ còn có âm thanh của Thiếu chủ vọng vào tai nàng, khi nó một lần nữa sáng lên thì Khắc Lôi Nhã phát hiện mình đã đứng ở bên ngoài khu vực kết giới.

“Khắc Lôi Nhã”

“Tiểu Thư”

Hai thanh âm đều mang theo vẻ kinh ngạc.

“Sư phụ, ngươi không có việc gì đúng không, chúc mừng ngươi đã đột phá thành công.” Trong nháy mắt Khắc Lôi Nhã hiểu ra là Thiếu chủ đã đưa bọn họ ra ngoài khu vực kết giới rồi.

“Như vậy là sao?” Khắc Lý Phu nói tràn đầy sự nghi ngờ. “Ta chỉ nhớ lúc ta đột phá sắp thất bại thì có một sức mạnh nào đó trợ giúp nên đã thành công, ngay sau đó thì nghe được thanh âm của ngươi thì đã xuất hiện ở nơi này rồi.” Khắc Lý Phu nghi hoặc không thôi, tại thời điểm đó hắn cũng cảm nhận có hai người ở gần đấy, một người là Khắc Lý Nhã vậy người kia là ai?

“Tiểu thư, người kia là ai? Ngươi không sao chứ?” đáy mắt Tần đáy mắt Tẫn Diêm có chút nghi ngờ và lo lắng.

“Nàng không phải là người, là Ma tộc.” Khắc Lôi Nhã lạnh nhạt nhìn Khắc Lý Phu và Tẫn Diêm nói, “Là nàng đã giúp sư phụ và chúng ta ra ngoài.”

“Cái gì?!” Tẫn Diêm kinh hãi, Ma tộc sao có thể giúp con người? Ma tộc đối với con người mà nói là sự tồn tại đáng sợ. Bọn họ có thực lực mạnh mẽ, máu lạnh và bạo ngược, trong truyền thuyết tại Ma Vực có người của Ma giới sinh sống là sự thật. Tẫn Diêm đột nhiên nghĩ tới con mắt của người thiếu niên đó có màu đỏ như máu.

“Khắc Lôi Nhã, ý ngươi là người Ma tộc giúp ta đột phá?” Khắc Lý Phủ dùng câu nói để dò hỏi nhưng cũng để khẳng định. Trong tình huống đó chỉ có hắn biết rõ, hơn nữa cũng biết với thực lực hiện tại của Khắc Lôi Nhã không thể giúp hắn được.

“Đúng vậy.” Khắc Lôi Nhã gật đầu

“Vì sao hắn lại giúp ta? Còn đưa chúng ta ra ngoài.” Khắc Lý Phu vẫn còn khiếp sợ. Ma tộc lại đi giúp đỡ loài người, Khắc Lý Phu vuốt cằm nhìn xung quanh, không chỉ giúp mình đột phá mà còn đưa bọn họ ra ngoài. Điều này thật kỳ lạ.

‘‘Chỉ là sự hứng thú nhất thời của nàng ta mà thôi.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng giải thích.

Tẫn Diêm và Khắc Lý Phu kinh ngạc, nhưng nhìn biểu tình trên mặt Khắc Lôi Nhã cũng hiểu được nàng nói là sự thật. Chỉ không ngờ ở Ma Vực thật sự có Ma Tộc. Khắc Lý Phu vẫn chưa khôi phục lại tinh thần sau những chuyện đã xảy ra, nó thật sự quá sức tưởng tượng.

“Đúng rồi, sư phụ, Tẫn Diễm cái này cho các ngươi, các ngươi trích máu của mình để nó nhận chủ đi.” Khắc Lôi Nhã từ chiếc nhẫn không gian lấy ra hai cái nhẫn đưa cho hai người.

“Cái này là?” Khắc Lý Phu nghi ngờ nhìn Khắc Lôi Nhã

“Chiếc nhẫn không gian.” Tẫn Diễm sợ hãi nói, đây là vật quá quý giá.

“Đúng vậy, nàng đó dẫn ta đi tìm được.” Khắc Lôi Nhã cầm nhẫn nhét vào tay hai người, lại nói với Khắc Lý Phu, ”Sư phụ chiếc nhẫn không gian của ngươi có rộng hơn cái này không?” Khắc Lý Phu há to mồm không thể nói được gì vì quá kinh ngạc.

 Khắc Lý Phu xem xét chiếc nhẫn không gian, sau đó xấu hổ nói: “Không ngờ lớn vậy, lớn hơn của ta gấp 20 lần.”

“Tốt rồi, ngươi hãy đổi nó đi, đưa cái cũ cho ta.” Khắc Lôi Nhã tính toán phân phối những chiếc nhẫn không gian còn lại.

“Tiểu thư, vì sao Ma tộc đó tốt với ngươi như vậy?” Tẫn Diễm nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay mình, buồn bực hỏi.

“Không phải nàng tốt, do nàng rảnh rỗi và nhàm chán. Những thứ này trong mắt nàng là đồ bỏ đi tiện tay đưa cho ta mà thôi.” Khắc Lôi Nhã nhún nhún vai nói. Sau đó từ chiếc nhẫn không gian lấy ra thanh kiếm, nhưng vừa lấy ra do quá nặng nên trực tiếp để trên mặt đất.

Đồ bỏ đi? Chiếc nhẫn không gian là đồ bỏ đi?

Khắc Lý Phu đang bận rộn đem những thứ mình có sang chiếc nhẫn không gian mới thì bị thanh kiếm làm chú ý.

“Thanh kiếm này cũng vậy, cũng là nàng dẫn ta tìm được. Chỉ là ngoài việc nó quá nặng thì ta không phát hiện ra điều gì đặc biệt nữa.” Khắc Lôi Nhã nhìn cây kiếm nói với giọng nghi ngờ. “Nhưng nàng cố ý đưa thanh kiếm này cho ta thì chắc nó phải có điều gì đặc biệt.”

Khắc Lý phu ngồi chồm hổm xuống nhìn thanh kiếm, từ từ trong đáy mắt hiện ra sự kinh hãi.

“Thanh kiếm này không lẽ là Kiếm Tử Vong trong truyền thuyết?”

Thanh âm của Khắc Lý Phu có chút run rẩy.

“Kiếm Tử Vong là gì? ” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ hỏi, nàng chưa từng nghe đến bảo kiếm này.

‘‘Kiếm Tử Vong là một thanh kiếm ma pháp, nghe đồn trên đại lục còn có một quốc gia, quốc gia này không giống như năm quốc gia hiện nay của chúng ta. Hoàng đế đã dẹp bỏ mọi khó khăn gầy dựng đất nước bằng thanh Kiếm Tử Vong này.’’ Tần Diêm nặng nề nói từng chữ, ‘‘Kiếm Tử Vong, không chỉ là một thanh kiếm Ma Pháp, nó còn có một tác dụng rất đáng sợ. Người bị nó đánh trúng sẽ vô cùng thống khổ, sinh ra ảo giác, cơ thể mất cảm giác, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.’’

Con ngươi Khắc Lôi Nhã trợn to, nhớ lại lúc Thiếu Chủ mang nàng đến Cung Điện dưới đất. Tòa cung điện kia đã từng hùng vĩ tráng lệ, chẳng lẽ chính là cung điện của hoàng đế đó? Nhưng sau nó lại ở đây? Hơn nữa chuyện gì đã xảy ra với cung điện kia?

"Nói chung, ngươi nhặt được báu vật." Khắc Lý Phu nhìn bảo kiếm, nở nụ cười, "Thật không nghĩ tới mọi việc lại thành như vậy, không thể tin nổi. Ma tộc lại ra tay giúp chúng ta."

"Sư phụ, người rất khỏe nhỉ. !" Khắc Lôi Nhã rất tức giận, "Người tùy tiện chạy đến Ma Vực, nếu gặp nguy hiểm, ta biết làm sao? Cho dù người đột phá cũng không chắc mình ra được khỏi Ma Vực. !" Khắc Lôi Nhã trừng mắt nhìn Khắc Lý Phu.

"Ha ha, thôi đừng như vậy mà không phải bây giờ chúng ta không có việc gì sao. Đồ đệ bảo bối của ta thật lợi hại, Ma tộc cũng giúp đỡ ngươi. Ha ha, bây giờ ta đột phá Pháp Thần rồi, a a a a. . . . . ." Khắc Lý Phu ngửa mặt cưới to, đắc ý không thôi.

Khắc Lôi Nhã co quắp khóe miệng, hành động quái dị của sư phụ, trở thành Pháp Thần, thế nhưng, cái bộ dáng này, phong độ của một Tuyệt Thế Cao Thủ đâu?

"Tiểu Nhã. . . . . ." giọng nói của Tần Diêm rất nhẹ nhàng .

"Thanh kiếm này, ta đặc biệt lấy cho ngươi. !" Khắc Lôi Nhã nhìn Tần Diêm nhàn nhạt nói.

"Nó, rất quý giá." Tẫn Diêm nhìn thanh kiếm, khuôn mặt phức tạp. Đây là thanh kiếm Tử Vong trong truyền thuyết! Mọi chiến sĩ đều mơ ước có được!

"Đúng vậy á, nặng quá, ta cầm không nổi. Cho ngươi, nếu ngươi không muốn thì ném nó vào kết giới đi." Khắc Lôi Nhã nhún vai nói.

Tẫn Diêm buồn cười, từ từ nhặt thanh kiếm Tử Vong.

"Sư phụ, thanh kiếm này, người ngụy trang một chút cho nó. Bị phát hiện thì rất phiền? thân thanh kiếm bị rỉ sét phải làm sao?" Khắc Lôi Nhã bĩu môi nhìn Khắc Lý Phu đang bận rộn chuyển đồ hỏi.

"Ừ, không có vấn đề, cứ để ta lo. A ha ha, chiếc nhẫn Không Gian này rất lớn. . . . . ." Khắc Lý Phu cười hả hê, không thèm nhìn về phía Khắc Lôi Nhã.

"Tiểu thư, cám ơn người. . . . . .", trong lòng Tần Diêm xuất hiện một cỗ ấm áp, nhẹ nhàng nói với Khắc Lôi Nhã.

Khắc Lôi Nhã không thèm để ý, xoay người nhìn Khắc Lý Phu đang bận rộn chuyển đồ, nhân tiện nhìn bảo vật mình bóc lột được .

Tẫn Diêm nhìn bảo kiếm trong tay, trong lòng thật lâu mới bình ổn lại. Kiếm Tử Vong, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ dùng ngươi để bảo vệ tiểu thư, mãi mãi. Tần Diểm tự nói với lòng, dùng tính mạng thề.

 "A ha ha, Lôi Nhã, nhanh lên, về đế đô, ta phải khoe với lão già Lao Nhĩ kia, ta đánh bay đầu lão, đánh cho lão chạy khắp thành, gà chó không yên, thảm bại không thể tả!" Khắc Lý Phu chống nạnh cười lớn, quên mất tí nữa mình đột phá thất bại.

"Đi thôi, Tẫn Diêm." Khắc Lôi Nhã không thèm quan tâm vẻ mặt vô cùng đau khổ của Khắc Lý, bỏ đi trước.

Tẫn Diêm mỉm cười đi theo sau.

"Tẫn Diêm, đến đây, ta giúp ngươi ngụy tranh một chút cho bảo kiếm, ha ha. . . . . ." Khắc Lý Phu cười lớn chạy theo, vô cùng đắc ý quên luôn dáng vẻ của mình.

Mọi chuyện dường như rất tốt đẹp, nhưng Khắc Lôi Nhã không biết, một thử thách tàn khốc đang chờ đợi nàng ở phía trước.

Giáo Hoàng đang chờ Khắc Lôi Nhã trở về.


Chương 96.2 Lời thề của Tần Diêm

 An toàn ra khỏi Ma Vực, lo lắng trong lòng Khắc Lôi Nhã cũng biến mất. Ba người nhanh chóng hướng về An Mạt Cách Lan.

Lúc Khắc Lý Phu kiểm tra ma lực cho Khắc Lôi Nhã thì rất kinh ngạc, trong thời gian ngắn, Khắc Lôi Nhã đã đột phá Ma Đạo Sư!

"Á á . . . ., Khắc Lôi Nhã, năm nay ngươi mới mười bốn tuổi! Lại là Ma Đạo Sư! Ôi trời ơi!! Sau này ngươi sẽ thành Pháp Thần trẻ tuổi nhất, ha ha . . . Đúng là đệ tử bảo bối của ta." Khắc Lý Phu ngửa mặt lên trời cười to, vui vẻ lắc lư thắt lưng của mình, "Bây giờ ta sẽ dạy ngươi chú ngữ cao cấp."

"Sư phụ, cấm chú đâu, ta muốn học cấm chú" Một chút chú ngữ cao cấp nho nhỏ kia làm sau có thể thỏa mãn được Khắc Lôi Nhã.

"Học cái đầu ngươi, bây giờ ngươi không thể dùng cấm chú, sức lực tiêu hao rất nhanh, nguy hiểm tới tánh mạng, có hiểu không?" Khắc Lý Phu một mực từ chối.

"Ta muốn học, hiện tại sẽ không dùng." Khắc Lôi Nhã nhất quyết muốn học.

"Không được, không được, chỉ học chú ngữ cao cấp." Khắc Lý Phu lắc đầu không chấp nhận.

"Trả chiếc nhẫn Không Gian lại cho ta!" cái mũi Khắc Lôi Nhã phun lãnh khí, lấy ma thạch cấp chín trong túi ra thương tiếc nói. "Vốn nghĩ sẽ đưa cho sư phụ. Nhưng mà bây giờ thì thôi. Còn có những thứ này. . . . . .’’ Khắc Lôi Nhã đem ma thạch bỏ vào chiếc nhẫn Không Gian rồi lấy những khoáng thạch mình tìm được ở cung điện dưới đất ra quơ quơ trước mắt Khắc Nhã Phu, rồi lại cất vào.

"A! Nhiều ma thạch cấp chín vậy, còn có Ried khoáng thạch, Sindra khoáng thạch! Khắc Lôi Nhã, ở đâu ngươi có nhiều ma thạch và khoáng thạch quý như vậy, a a a. . . , cho ta nhìn một chút" Khắc Lý Phu kêu to.

"Dùng cấm chú để đổi." Khắc Lôi Nhã đi thẳng về phía trước không thèm để ý Khắc Lý Phu.

"Được được, sợ ngươi, ngươi muốn học cấm chú gì.’’

Khắc Lý Phu đuổi theo, nịnh nọt hỏi.

Tẫn Diêm nhìn một già một trẻ, khóe miệng mỉm cười. Cũng bước nhanh theo họ.

Khi ba người vừa tới cửa thành đế đô, chưa kịp về phủ Công Tước, người của thần điện Quang Minh đã chờ sẵn.

"Tế Ti đại nhân, Giáo Hoàng đại nhân chờ ngài đã lâu." Người của Thần điện mặc áo trắng tôn kính nói với Khắc Lôi Nhã.

"Làm sao các ngươi biết hôm nay ta sẽ trở về?" Khắc Lôi Nhã cau mày, trong lòng có chút không vui.

"Chúng tôi phụng lệnh Giáo Hoàng ở đây đợi ngài, chưa bao giờ rời khỏi." Người của Thần điện trả lời khiến Khắc Lôi Nhã hoảng sợ.

Một mực chờ ở đây? !

 "Tế Ti đại nhân, mời ngài theo chúng tôi trở về Thần Điện, Giáo Hoàng đại nhân đang chờ ngài." Người Thần điện đưa tay cung kính mời, một cỗ xe ngựa màu trắng cách đó không xa.

"Tẫn Diêm, ngươi trở về trước, nói cho gia gia ta đã về, ta sẽ về sau." Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt căn dặn Tẫn Diêm.

"Tiểu . . . . . ’’ Tẫn Diêm còn chưa nói hết, đã bị Khắc Lôi Nhã cắt ngang, Khắc Lý Phu biết Tẫn Diêm đang nghĩ gì.

"Tẫn Diêm, người về trước đi. Ta cùng đi với Khắc Lôi Nhã, ta đang muốn gặp Lao Nhĩ." Khắc Lý Phu cười híp nói với Tần Diêm. Hàm ý rất rõ ràng, ông sẽ đảm bảo an toàn cho Khắc Lôi Nhã .

"Vâng" Tẫn Diêm gật đầu, xoay người đi về phủ Công Tước.

Khắc Lôi Nhã và Khắc Lý Phu cùng nhau lên xe ngựa, đi đến thần điện Quang Minh.

Vừa đến cửa chính Thần Điện, trên đường mọi người đều hướng Khắc Lôi Nhã hành lễ. Thầy tế vị trí chỉ dưới Thánh Nữ, mọi người dĩ nhiên rất tôn kính .

"Ơ ha ha, đồ đệ bảo bối, sau này ngươi phải chiếu cố sư phụ nha." Khắc Lý Phu cười híp mắt.

Khắc Lôi Nhã trợn trắng mắt: "Đi tìm đại sư Lao Nhĩ đi, ta không quen ngươi."

Khắc Lý Phu cười hắc hắc bước theo thị nữ dẫn đường đi tìm đại sư Lao Nhĩ.

Khắc Lôi Nhã đi về phía trước, hướng tới đại điện.

Khắc Lôi Nhã theo sau thị nữ ngang qua đại điện, dọc theo hành lang đi vào trong

"Tế Ti đại nhân, Giáo Hoàng đại nhân ở bên trong. Thuộc hạ cáo lui." Thị nữ hành lễ, đi xuống.

Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong giọng nói trầm thấp truyền đến: "Vào đi."
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85 End Q1
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .